Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta


Phan_43

Hinh Nhi lắc đầu, nụ cười Châu Châu cứng lại, nước mắt không cầm được chảy xuống, “Hinh Nhi, trước kia là do nương không đúng, nương biết sai rồi, nương muốn gặp con…… Nương sắp đi, đi đến một nơi rất xa, sẽ không trở lại nữa, trước khi nương đi, con có thể ôm nương không?”.

Nàng ta vừa nói, tất cả mọi người đều hiểu.

Phong Linh mím môi, cùng là người làm nương làm sao nàng lại không hiểu được tâm tình của Châu Châu. Nàng thấy Hinh Nhi cái hiểu, cái không, đứng đó không chịu động thì nàng đi tới, dắt tay Hinh Nhi. “Hinh Nhi, con không phải sợ, đi cùng a di”.

Hinh Nhi chần chừ một lúc nhưng vẫn gật đầu. “Vâng”.

Phogn Linh đưa Hinh Nhi đến trước mặt Châu Châu, nàng cảm khái than nhẹ. “Cái sai lớn nhất của ngươi chính là làm tổn thương Hinh Nhi. Đừng quên, con bé là nữ nhi ruột thịt của ngươi”.

“Nữ nhi……”. Châu Châu cười tự giễu, vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Hinh Nhi. Mặc dù Hinh Nhi vẫn sợ nhưng đã lâu rồi nương không dịu dàng như thế với bé, nên lá gan cũng lớn hơn. “Nương………”.

Châu Châu nhẹ nhàng kéo Hinh Nhi vào ngực, nhỏ giọng thì thầm. “Hinh Nhi của nương thật xinh đẹp, cũng may, con không hề giống tên khốn kiếp đó”.

Chương 178: Tình chú

Khốn kiếp? Người nào?

Việc đã đến nước này, những điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.

Phong Linh yên lặng nhìn hai mẹ con nhà này, nhưng ngay khi nàng muốn xoay người thì nghe thấy Phi Ưng hô một tiếng. “Cẩn thận!”. Sau đó hắn chợt nhào tới, đẩy Phong Linh ra, giơ chân đá văng Châu Châu.

Phong Linh còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì người đã nằm xuống đất. “Ai da”.

“Nương!”.

“Tam Nương!”.

Bảo Bảo và đám người Hồng Ngọc vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy. “Sao rồi? Có sao không?”.

Phong Linh xoa đầu gối. “Không có việc gì?”.

Nàng không hiểu xoay đầu lại. “Vừa rồi……”.

Ngực đột nhiên cảm thấy đau như bị kim châm, nàng vuốt chỗ đó, cảm giác này lại biến mất trong nháy mắt.

“Ha ha……..”. Châu Châu nhếch nhác bò dậy, chỉ tay vào nàng. “Phong Tam Nương, ông trời rất công bằng, ngươi đã có được quá nhiều nên nhất định ngươi phải mất đi nhiều hơn!”.

Hinh Nhi sợ ngây người, bé không hiểu, tại sao 1 giây trước nương còn dịu dàng với bé mà bây giờ nương đâu rồi?

Phi Ưng nhấc tay Châu Châu lên, trên đầu ngón tay còn dính một chút bột trắng, hắn tức giận chất vấn. “Đây là cái gì?”.

“Ha ha”. Châu Châu lảo đảo đi tới, cười quỷ dị. “Phong Tam Nương, ngươi là yêu tinh hại người, ngươi biến mất thì rất nhiều người sẽ hạnh phúc”.

“Ngươi nói ai là yêu tinh hại người?”. Vấn Xuân kéo Hinh Nhi đang sợ hãi vào ngực.

Hồng Ngọc mặt lạnh xuống, tiến lên. “Nói nhiều với loại nữ nhân đó làm gì?”. Nàng rút roi quấn bên hông quất vài cái.

Cảm giác đau nhói ở ngực lại xuất hiện.

Phong Linh nhíu mày, nhìn Châu Châu. “Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”.

Châu Châu cười. “Sợ sao? Ngươi sợ ta hạ độc, độc chết ngươi? Ha ha, không cần lo lắng, đây không phải là độc dược”. Nàng ta vươn tay, nở nụ cười. “Chỉ cần ta còn sống, ngươi cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu như ta chết rồi thì ngươi chỉ có thể nói tạm biệt với Vương gia mà thôi”.

Hồng Ngọc tiến lên kéo áo nàng ta. “Ngươi nói vậy có ý gì?”.

“Ha ha, các ngươi đã nghe qua tình chú chưa?”.

“Tình chú?”. Hồng Ngọc và Phi Ưng biến sắc. Những người khác mờ mịt không hiểu gì cả.

Vẻ mặt Hồng Ngọc nặng nề nói. “Trên giang hồ có một độc chú môn rất thần bí, cách chế luyện rất thần bí đặc biệt, ly kỳ cổ quái, loại độc lợi hại nhất của họ là ‘tình chú’. Ngươi có thể gọi nó là độc cũng có thể gọi nó là chú. Đây là một loại độc sống mái (đực cái), người bình thường dính vào không có gì nguy hiểm nhưng một khi thư độc và hùng độc cùng ở trong cơ thể của hai người khác nhau thì sẽ tạo thành sự ràng buộc lẫn nhau. Trong hai người, chỉ cần một người chết thì người còn lại cũng không sống được”.

Vẻ mặt Phi Ưng căng thẳng, đáy mắt lộ ra vẻ khẩn trương. “Cái vừa rồi là tình chú?”.

Châu Châu cười. “Đúng vậy”.

Vì muốn báo đáp lại sự trợ giúp của người kia, nàng chỉ có thể làm như vậy. Ngay từ lúc nàng rời khỏi Triệu gia thì đã bị sự khát vọng hạnh phúc mãnh liệt ăn mòn tâm, vì thế từng bước một nàng đi về phía vực sâu, cho đến bây giờ nàng đã không còn đường lui nữa.

Bảo Bảo nắm chặt tay, nó chỉ hận không thể xông lên báo thù thay nương nó. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến sự sống chết của nương đều phải dựa vào cái nữ nhân này thì nó lại không có sức.

Phong Linh nhìn cả người mình từ trên xuống dưới không hề thay đổi, nếu nói trong cơ thể này đang có độc mà còn phải nhìn người khác mới có thể bảo toàn tính mạng thì đánh chết nàng cũng không tin.

Phong Linh cười lắc đầu, đến gần Châu Châu. “Đại tỷ, ngươi ăn nhiều quá hay là đói đến hôn mê? Loại chuyện xưa này mà ngươi cũng nói được? Tình chú cái gì hả? Đây là Trái đất, ngươi hãy trở về Sao Hỏa đi”.

“Ngươi không tin sao?”. Châu Châu mỉm cười, rút trong tay áo ra một con dao.

“Cẩn thận!”. Hồng Ngọc ngăn trước người Phong Linh.

“Có muốn đánh cuộc không?”. Giọng nói Châu Châu vang lên. “Một đao này đâm xuống hẳn là ta sẽ chết không nghi ngờ, còn về phần ngươi? Ha ha……..”. Nàng ta cười, nụ cười làm mọi người rợn tóc gáy. Từ xưa đến nay, cứng rắn bị chặn, chỉ sợ liều mạng.

Phong Linh căn bản không tin. “Được, ta đánh cược với ngươi! Đánh cược mạng của ta!”.

Nói giỡn, nàng ta nói gì thì chính là cái đó sao, nàng có kiến thức hiện đại, tin tưởng khoa học, không tin cái này?!

“Nương!”. Bảo Bảo nóng nảy, kéo nàng. “Nương, nương không thể kích động được”.

Phong Linh vung tay lên. “Con trai, không có việc gì, nương con không tin tà thuật”.

“Tam Nương!”. Hồng Ngọc cũng gấp, kéo tay nàng. “Tỷ điên rồi sao, lấy mạng của mình để giỡn”.

“Được, ta hỏi muội, chuyện có liên quan đến tình chú muội đã tận mắt thấy qua sao?”.

Hồng Ngọc sợ run lên, lăc đầu. “Giang hồ đồn đại……….”.

Phong Linh cắt đứt lời nàng. “Cái gì được truyền từ giang hồ đều là nghe sai đồn bậy, căn bản là chưa có ai tân mắt chứng kiến qua cả, tại sao lại có thể tin là thật? Nữ nhân này nói vài ba lời đã làm chúng ta sợ, truyền đi thì tiếng tăm Phong Tam Nương ta ở giới thương nhân làm sao có thể đứng lên được?”.

Quay đầu lại, nâng cằm lên. “Đồng chí Châu Châu, nếu hôm nay ngươi không đâm xuống thì ta cũng khi dễ ngươi!”.

Châu Châu không thấy Phong Linh điên lên, thậm chí nàng ta cũng không để ý đến mạng của mình! Nàng nhìn chòng chọc Phong Linh. “Ngươi không sợ?! Được”. Nàng cắn chặt răng, tay run rẩy, việc đã đến nước này, nàng cũng không còn cách nào khác.

“Phong Tam Nương, muốn chết thì chúng ta cũng nhau chết!”.

Nàng ta nhắm chặt mắt, đâm xuống ——

“Không!”. Hồng Ngọc và Phi Ưng tiến lên nhưng không nhanh bằng một bóng dáng xệt qua.

“Leng keng” một tiếng, dao trong tay Châu Châu bị đá ra xa.

“Nữ nhân điên này, rốt cuộc là nàng có đầu óc hay không hả?! Dám lấy mạng của mình ra mà đùa giỡn à?”.

Thần Hoàng rống giận, gầm thét, bộ dạng hận không thể rút gân lột da của nàng, làm mọi người sợ ngây người.

Phong Linh bị hắn mắng cũng ngẩn người đứng ở đó, đầu lưỡi như dính lại, không thể nói lại hắn.

Là khí thế của hắn quá mạnh hay do nàng tự giác thấy đuối lý?!

Thần Hoàng nén tức giận trong ngực, đôi mắt nhìn thẳng vào Châu Châu. “Lôi nàng ta đi, trông coi cẩn thận, không cho nàng ta thiếu một sợi tóc!”.

“Vâng!”.

Thị vệ sau lưng tiến lên, đem Châu Châu đi. Nàng ta cười hả hê, ánh mắt thắng lợi nhìn về phía Phong Linh. “Phong Tam Nương, cảm giác khi biết mạng của mình nằm trong tay người khác như thế nào? Ha ha………”.

Phong Linh nhìn chằm chằm bóng lưng phách lối của Châu Châu hận nghiến răng, nàng chạy đến trước mặt Thần Hoàng, nói. “Ai cho ngươi xen vào việc người khác hả? Nàng ta đang gạt chúng ta! Trên đời này làm gì có loại độc kỳ quái như thế?”.

Thần Hoàng meo mắt, ánh mắt tức giận khiến Phong Linh rùng mình.

“Nếu là thật thì nàng tính sao?”.

Phong Linh giật mình đứng đó, sắc mặt nàng thay đổi. Nàng biết bộ dạng của Dạ Tàn Nguyệt khi chắc chắn tất cả trong tay, không phải là cái người chỉ muốn náo loạn. Ngay cả hắn cũng có bộ dạng này thì ý là……….

Phong Linh thận trọng hỏi. “Nàng ta nói thật?”.

Thần Hoàng trừng mắt nhìn nàng. “Nàng thử nói xem”.

“Oành”. Phong Linh chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu trống rỗng. Ông trời ơi, không cho người ta sống nữa sao? Đang êm đẹp thế này, nàng đâu có trêu chọc người nào đâu!

Phong Linh vỗ ngực liên tục. “Xấu số thật, không ngờ nữ nhân này lại độc ác như vậy! Nếu một ngày nào đó nàng ta không vui treo ngược đầu lên thì ta đi tìm ai nói lý lẽ đây?”.

Bảo Bảo lắc đầu một cái, kéo ống tay áo Thần Hoàng. “Nhất định là thúc có biện pháp đúng không?”.

Chân mày Thần Hoàng chau lại, sau đó ngồi xổm xuống, xoa cái đầu nhỏ nhắn. “Yên tâm, tai họa do trời, nương con không chết được”.

“Thật sao? Thúc bảo đảm chứ?”.

“Ừ, ta bảo đảm”.

Cuối cùng Bảo Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nhìn Phong Linh đang lẩm nhẩm N lý do và giả thiết Châu Châu tự sát thế nào. “Nương ngốc như vậy, không có người chăm sóc không được”.

Thần Hoàng sợ run lên, lông mu rủ xuống, bàn tay lại đặt lên đầu Bảo Bảo. “Tiểu tử, con làm rất khá. Bây giờ đến lượt ta”.

Bảo Bảo nhún vai. “Phải xem biểu hiện của thúc sao đã”.

Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng an ủi Phong Linh, Hồng Ngọc nhíu mày, một mình ra cửa.

Một mình nàng ngồi ngoài cửa lớn, một thân đỏ tươi làm nàng nổi bật. Nàng móc ra từ trong ngực một khối ngọc bài tương tự như dây chuyền, loay hoay trong lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua chữ “Tiếu” khắc trên mặt khối ngọc bài, trong mắt dần ướt át.

“Này, làm sao ngươi lại ngồi đây thế?”.

Trên đỉnh đầu đột nhiên có một giọng nói không vui.

Hồng Ngọc quay mặt điều chỉnh tâm tình, ngẩng đầu nhìn hắn. “Ta ngồi đâu là chuyện của ta, ngươi quản được à?”.

“Ai cho phép ngươi lớn mật vậy?”. Dạ Dập Tuyên bĩu môi. “Cảnh báo ngươi, sau hôn lễ ngươi tốt nhất nên thu lại bản lĩnh, nếu chọc bổn vương mất hứng thì bổn vương sẽ dùng gia pháp hầu hạ ngươi!”.

Hồng Ngọc lắc đầu, nhìn hắn như nhìn kẻ điên, đứng dậy. Ánh mắt nhìn Dạ Vô Hàm đang xuống ngựa, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Hàm Vương, Tam Nương xảy ra chuyện rồi”.

Dạ Vô Hàm hơi chậm lại, sau đó không nói hai lời chạy thẳng vào đại sảnh khách điếm.

Dạ Dập Tuyên khẩn trương lay lay bả vai của nàng, vội hỏi. “Gặp chuyện không may? Thế nào? Tam Nương sao rồi?”.

Hồng Ngọc đẩy tay hắn ra, nghi ngờ ngó hắn. “Hình như ngươi rất quan tâm Tam Nương”.

Dạ Dập Tuyên như ý thức được cái gì, xoay người. “Nàng là nữ nhân mà Vương huynh thích, lại là tẩu tử của ta, đương nhiên là ta phải quan tâm rồi”.

“Thật sao?”. Hồng Ngọc nhếch mày, đôi mắt trong trẻo làm người ta không dám nhìn thẳng.

“Không tin thì thôi, tự ta vào nhìn!”. Dạ Dập Tuyên có vẻ nhếch nhác đi vào.

Khóe miệng Hồng Ngọc nở nụ cười, xem ra kế hoạch báo thù trước kia không dùng được rồi, suy nghĩ của người này không hề ở trên người Quan Dư Tinh!

“Tam Nương!”. Dạ Vô Hàm bước nhanh vào, Phong Linh giống như thú mắc bẫy, đi qua đi lại, vừa nhìn thấy hắn, nàng uất ức nhào vào ngực hắn. “Vô Hàm, ta sắp chết rồi……….”.

“Ngươi nói cái gì?!”. Dạ Vô Hàm kinh hãi, kéo nàng qua, vội hỏi. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.

Lúc này, Phi Ưng tiến lên, quỳ xuống đất. “Vương gia, thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, nguyện lấy cái chết tạ tội!”

Chương 179: Dạ Tàn Nguyệt, tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?

Nghe Phi Ưng kể lại, khuôn mặt Dạ Vô Hàm nhăn lại, trong đáy mắt là sự cuồng nộ. Hắn xoay người muốn đi nhưng đến cửa lại gặp một người.

“Tam ca?”. Bảo Bảo bước mấy bước qua đó. “Tam ca, tại sao ngươi lại tới đây?”.

Ánh mắt Trương Tam ôn hòa chỉ gật đầu với nó, quay đầu lại dáng vẻ lại lạnh lùng. “Hàm Vương, Cảnh Vương mời ngài đến phủ dự tiệc”.

“Vương huynh!” Dạ Dập Tuyên cảnh giác nhắc nhở. “Vương huynh, lúc này hắn ta mời huynh đến chắc chắn không có chuyện tốt!”.

Dạ Vô Hàm dần tỉnh táo lại, ngước mắt nói. “Nói cho Vương thúc biết, bổn vương nhất định sẽ đến phủ dự”.

Trương Tam gật đầu xoay người rời đi.

“Vương huynh, tại sao huynh lại đồng ý hắn?”.

Dạ Vô Hàm xoay người lại, nhìn lướt qua Phong Linh. “Nước cờ này của hắn thật là cao… nếu hắn đã nhằm vào ta, ta không có lý do không đến!”.

Phong Linh cắn môi. “Ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?”.

Hắn hít sâu một hơi, lắc đầu cười. “Không biết”.

*……………………….*

Phong Linh không còn hơi sức gục người xuống bàn, suy nghĩ một chút những chuyện đã qua. Thần Hoàng đã đưa Châu Châu vào trong hoàng cung, Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên tham gia hồng môn yến của Dạ Mặc Cảnh, kết quả chưa biết thế nào.

Vấn Xuân và Sơ Hạ ngồi đó cũng than thở. Hồng Ngọc ôm cánh tay dựa vào tường, từ nãy đến giờ chân mày vẫn nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Hồng Ngọc”. Phong Linh đột nhiên gọi nàng.

“A, hả? Sao thế?”.

“Cái chuyện nguyền rủa này không có biện pháp khác à? Ví dụ như là thuốc giải, hoặc là tìm tiên đan gì đó…….. Ta không tin, ta sẽ phải cùng nàng ta đồng sinh cộng tử cả đời”.

Hồng Ngọc liếc mắt. “Tỷ nghĩ rằng đây là truyện thần thoại à? Còn tiên đan nữa, nếu có bảo bối đó thì tỷ lấy cho muội mấy viên đi”. Nàng ngồi xuống đối diện, bất đắc dĩ nói. “Người trong độc môn này rất thần bí, trước giờ không hề tiếp xúc với người ngoài cho nên có thuốc giải hay không, muội cũng không biết”.

“Bộp”. Phong Linh đập đầu vào bàn, ảo não nói. “Chuyện cực phẩm như vậy làm sao ta lại gặp phải đây?”.

Nhìn chằm chằm nàng, Hồng Ngọc rũ mắt. “Tỷ đừng lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp, tỷ không chết là được”.

“Đúng vậy, ta cũng đã sống mấy ngàn năm rồi, làm sao có thể chết như vậy được?”. Phong Linh tự giễu nói, không để ý đến nét mặt như quyết định gì đó của Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc ra cửa, đi về phía tây, trong tay nắm chặt ngọc bài………

Nhất thời, không khí trong khách sạn trầm lắng, Phong Linh cũng mất sự hăng hái muốn lắp đặt đồ đạc nên nàng chỉ vùi trong phòng của nàng, khó lắm mới thấy nàng cầm đồ lên bắt đầu may vá.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nàng sửng sốt một chút, thấy người tới thì vội vàng nhảy xuống giường. “Như thế nào, như thế nào, nàng ta khai chưa?”.

Thần Hoàng tức giận nhìn nàng chằm chằm. “Không phải là nàng không sợ chết sao? Tại sao bây giờ lại quan tâm đến rồi hả?”.

“Ôi dào, sao ngươi hẹp hòi thế hả? Đến bây giờ mà còn so đo với ta?”. Phong Linh chống hông. “Rốt cuộc là ngươi có nói hay không? Không nói thì ta tự đi hỏi”.

Nàng sắp đi thì bị mộ người bắt lại. Quay đầu lại thấy Thần Hoàng mím môi, trong mắt là vẻ tức giận. “Nàng ta không nói dối”.

Một câu nói cắt đứt tất cả hy vọng của Phong Linh.

Bỗng nhiên nàng chạy lại cạnh cửa, hô lên. “Vấn Xuân, đi mua một ít bánh ngọt trái cây về. Sơ Hạ, đi mua vài bộ quần áo xinh đẹp lại đây! Chọn toàn bộ những gì đắt tiền nhất, không lo tốn tiền!”.

Thần Hoàng khinh bỉ nhìn nàng. “Phong Tam Nương, nàng có tiền đồ một chút đi xem nào!”.

Phong Linh quay người lại nói. “Không làm như thế, đột nhiên nàng ta tự sát thì sao? Nàng ta chết hay không không quan trọng nhưng mà tuổi thanh xuân của ta còn chưa tiêu xài đủ”.

Thần Hoàng ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy trên giường có tấm vải đang khâu dở. “Có phải muốn đưa cái này cho nàng ta luôn không?”.

Phong Linh thu cái đó lại. “Ngươi cười nhạo ta hay lắm sao? Đúng rồi, bây giờ đâu phải là mạng của ngươi bị trói với mạng của nàng ta”.

Thần Hoàng ôn chặt lấy nàng không cho nàng cự tuyệt, khuôn mặt hoàn mỹ đối diện với mặt nàng, làm Phong Linh mãi mới giữ được thăng bằng.

“Không sai, người bị trói mạng với nàng ta là nàng nhưng nàng có biết không, lòng của ta và mạng của ta bị trói theo nàng đấy! Nếu như nàng dám để mình xảy ra chuyện thì ta sẽ giết nàng, sau đó tự sát!”.

“Ngươi……..”. Phong Linh chớp mắt một cái, đột nhiên ngực cảm thấy đau nhói, nàng nhíu mày, vỗ vào đó.

“Sao? Đùa giỡn à? Nói cho nàng biết, đùa cũng không dùng được, ta nói được là làm được!”.

Phong Linh chỉ lắc đầu, tay vẫn vuốt vuốt, nơi đó cảm giác như bị kim châm. Nàng làm bộ đáng thương ngẩng đầu lên. “Chỗ này của ta thật đau, có phải là nữ nhân kia đang muốn tự sát hay không?”.

Đầu tiên là Thần Hoàng ngẩn ra, nhìn nàng không giống như đang ngụy trang, lập tức vịn nàng. “Nữ nhân ngốc, nàng đau ở đâu? Nói mau!”.

Phong Linh chỉ vào ngực, trên trán cũng đổ mồ hôi.

Thần Hoàng không hề nghĩ ngợi, đưa tay sờ về phía đó. Phong Linh giật mình, không biết gì, giơ tay lên tát một cái.

“Bốp”. Tiếng đánh vang dội.

“Sắc lang, ngươi sờ vào đâu thế?”.

Gương mặt tuấn tú của Thần Hoàng hiện lên năm dấu tay, hắn trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt tỏ vẻ tức giận.

Nàng nhìn lại tay của mình, rồi lại nhìn mặt của hắn. Phong Linh lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, đúng lúc hắn đang định bộc phát thì nàng đột nhiên ngã xuống đất. “Ai da, không được rồi, ta muốn xỉu”.

Thần Hoàng nhìn chằm chằm nữ nhân vô lại nằm trên mặt đất, nghiến răng ken két. Hắn lớn như vậy còn chưa từng bị ai đánh. “Phong Tam Nương, nàng được!”.

Phong Linh nhắm chặt mắt lại, không nói lời nào, nàng nghĩ xong rồi, nếu như hắn dùng tư hình thì nàng liều mạng! Một lúc sau, không khí trong phòng bình thường lại, nàng còn chưa kịp mở mắt thì cả người đã bị bế lên, sau đó bị ném lên giường. Phong Linh đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng, trong lòng đã sớm mắng hắn 7200 lần.

Đột nhiên trên ngực có một dòng ấm áp, nàng ngẩn ra, chợt mở mắt. Thần Hoàng đang đè một tay lên ngực nàng, dùng sức vừa phải.

“Ngươi………”. Phong Linh kinh hãi. “Đáng chết, lấy tay ra”.

Thần Hoàng dùng tay kia đè người nàng lại, cúi người xuống, meo mắt nhìn nàng. “Nàng dám động đậy thì ta sẽ cưỡng gian nàng!”. Ánh mắt kinh khủng kia muốn nói, hắn muốn làm vậy từ lâu rồi.

Thần Hoàng nhìn sang chỗ khác. “Ta đã phái mấy chục người coi chừng nữ nhân kia, bây giờ nàng ta phải sống sót thật tốt, muốn chết cũng không dễ dàng chết được! Cho nên ngươi yên tâm mà sống đi, cái mạng nhỏ của ngươi chưa thể đi được”.

“Dạ Tàn Nguyệt!”. Phong Linh đột nhiên mở miệng.

“Hả?”.

“Tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?”. Ánh mắt nàng có chút mê ly. “Ngươi muốn làm cho ta có cảm giác thiếu ngươi, mắc nợ ngươi cả đời sao?”.

Thần Hoàng nâng mắt lên nhìn nàng. “Ta không để cho nàng hô hấp, nàng có sống được không?”.

Phong Linh lắc đầu. “Nói nhảm, không hô hấp thì sẽ chết, ai mà chịu cảnh đó được”.

Hắn gật đầu. “Cho nên ta cũng không có biện pháp không đối tốt với nàng”.

Chương 180: Phương pháp cứu nàng

Cảnh Vương phủ.

“Ha ha, Vô Hàm, cháu đến rồi, mau ngồi”.

Dạ Mặc Cảnh vẫn ngồi trên xe lăn, cười gọi hắn. “Ta tưởng rằng cháu không chịu đến cơ đấy”.

Dạ Vô Hàm cười. “Vương thúc tốn nhiều công sức như vậy, làm ra được nhiều chuyện như thế, ta không đến cổ vũ sao được”.

“Nói đùa”. Dạ Mặc Cảnh bất động thanh sắc.

Nhà hoàn tiến lên rót rượu, Dạ Vô Hàm nhìn cái chén, khóe miệng nhếch lên, bưng cái chén lên uống. “Vương thúc thích hạ chú như vậy, không biết là có chú thúc cháu, hay là huynh đệ chú không, nếu thế thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều!”. Nói xong, cạn sạch.

“Ha ha”, Dạ Mặc Cảnh lắc đầu cười. “Vô Hàm, cháu cứ yên tâm đi, hôm nay là tịch yến, không có việc gì đâu”.

“nếu ta không yên tâm thì đã không tới”.

“Hả? Không hẳn thế, vì Phong Tam Nương, cho dù biết rõ đó là núi đao biển lửa thì cháu vẫn phải vào một lần”.

“Vương thúc rất hiểu ta”.

“Quá khen”.

Hai người nói qua nói lại một phen sau đó đi vào vấn đề chính.

“Vương thúc, nói đi, giờ thúc muốn thế nào?”.

Sắc mặt Dạ Mặc Cảnh hồng lên, không hề có sắc mặt tái nhợt của người bệnh. Có lẽ do tâm tình tốt nên hắn uống hai ly rượu, cũng có tinh thần hơn thường ngày.

“Ha ha, được, vậy thì nói một chút chuyện mà cháu quan tâm là được”. Hắn nhàn nhạt nói. “Tình chú là do mấy năm trước ta tình cờ có được, nghe nói loại độc này không có thuốc giải nhưng mà có một phương pháp”.

Mặc dù Dạ Vô Hàm rất nóng lòng muốn có đáp án nhưng trên mặt hắn không hề lộ nửa điểm đầu mối, hắn nhíu mày nói. “Vương thúc, ta có thể hiểu là thúc cố ý hạ độc sau đó gọi ta đến đây để nói phương pháp sao?”.

Dạ Mặc Cảnh gật đầu, mỉm cười. “Ta đúng là có ý như vậy”.

Dạ Vô Hàm cười nhạo một tiếng. “Rốt cuộc là thúc có mục đích gì thúc nói đi, đừng quanh co lòng vòng nữa”.

“Đừng vội, nghe ta nói đã. Phương pháp giải độc này chỉ có một, chính là tìm một người có nội lực và tu vi cực kỳ cao, hút độc sang người mình. Nhưng mà ta phải nhắc nhở cháu, trong người Phong Tam Nương là thư độc, thuần âm tính cho nên muốn tìm cao thủ thì cũng phải tìm người luyện võ công thuần âm. Mà theo ta được biết thì trong thiên hạ có bản lĩnh này chỉ có một người”.

Vẻ mặt Dạ Vô Hàm lạnh lùng. “Ai?”.

“Thần Hoàng”.

Nghe đến cái tên đó, Dạ Vô Hàm đã hiểu.

“Thúc đã sớm biết thái tử là ai?”. Không phải hắn nghi vấn mà là hắn khẳng định. Là đối thủ của nhau cho nên trước giờ Dạ Vô Hàm không hề coi thường Cảnh Vương.

Dạ Mặc Cảnh chỉ cười không nói.

“Thúc lợi dụng Châu Châu làm những việc này chỉ để giương đông kích tây, thật ra là muốn đối phó với Phong Tam Nương, vì thúc biết thái tử có cảm tình với nàng, cho nên dụng ý chính của thúc chính là diệt trừ thái tử?”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .